Chung quanh tối đen như mực, cô thở hổn hển, gần như có thể nghe thấy rõ rệt phản âm nhịp thở của bản thân.
Tuy Thư Đường có hơi sợ hãi, nhưng vừa nhìn quanh đây là biết, khu 03 đã như vậy rồi thì ắt hẳn người ở khu 01 đã chạy trốn hết, nơi này còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cô còn mơ hồ nghe thấy được cách đó không xa có tiếng nổ tung tóe.
Lòng Thư Đường sốt ruột không thôi, đặc biệt là sợ rằng nếu tìm được người cá nhưng lại không thể đuổi kịp chiếc xe tải gần nhất thì cả hai đều toang.
Cô dứt khoát cuốn ống quần lên lội nước xuyên qua hành lang, lẩn trong bóng tối tiến về phía trước.
Năm cấp ba bạn cùng bàn Thư Đường có nuôi một chú mèo, khi nó mất cô bạn đã lôi kéo cô khóc nức nở, rồi dùng tí tưởng tượng cường đại của bản thân suy diễn ra một thế giới đầy bi thảm. Lúc ấy Thư Đường không có cách nào đồng cảm bản thân cũng như thế, hiện tại, Thư Đường lại có tâm trạng hệt như vậy.
Trong đầu cô hỗn loạn ngổn ngang, trong chốc lát nghĩ đến nơi này có thể đã xảy ra vụ nổ nhỏ, người cá trốn trong ngóc ngách có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không; trong chốc lát lại nghĩ có khi nào hoa hồng nhỏ bị nước nhấn chìm hay không.
Có điều ‘hắn’ là một con cá thì phải—-
Nhưng nhỡ trong nước rò rỉ điện thì làm sao bây giờ?
Về mặt ý nghĩa khác, người hiện tại dưới tình huống này tiếp cận Công Huân, gần như là đã đi vào chỗ chết.
Trần Sinh đã sớm làm xong công tác chuẩn bị, dù cho có trả cái giá cực lớn đi nữa cũng được, chỉ cần—-
Thư Đường: “Được thôi!”
Thư Đường rất lo lắng, hoa hồng nhỏ không những chịu kinh hãi tột độ, mà còn bạo loạn lực tinh thần, càng nghĩ càng thêm sốt sắng: “Tiểu Trần, anh mau mau dẫn tôi đi tìm anh ấy đi.”
Các Alpha có liên đới đều khiếp sợ và mờ mịt, nhưng bị ngữ điệu mạnh mẽ không sợ chết của Thư Đường làm cho rúng động, lúc này chỉ cho rằng đây là một A dũng cảm mạnh mẽ có tinh thần hy sinh, thế là rất kính nể: Không thể trông mặt mà bắt hình A được.
Sau đó vội vã dẫn Thư Đường đi về phía khu 01.
Càng đến gần với khu 01, cảm giác áp bức mơ hồ kia càng mạnh mẽ, không khí khắp nơi cũng vặn vẹo theo.
Phảng phất như để tỏ rõ nguy hiểm đang ở cách họ không xa.
Trần Sinh nhìn Alpha dũng cảm đáng khen bên cạnh, vẫn không kìm được lên tiếng nhắc nhở:
“Tình huống của anh ấy khá đặc thù, thể tinh thần cũng vô cùng mạnh, lần này cô đi vào rất có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Thư Đường nghe vậy thì nói vội: “Không sao, tuy rằng tính tình anh ấy không được tốt lắm, nhưng cũng khá dễ bảo.”
Trần Sinh:?
Chúng A:??
Nếu như không phải vì tình thế hiện tại quá nguy cấp, bọn họ còn lầm tưởng mình đang nằm mơ.
Ai dễ bảo ấy nhỉ?
Nhưng rất mau, mọi người đều tỉnh táo lại.
Vì đã bị vấn đề tiếp theo của Thư Đường làm cho bùng nổ:
“Vậy Tiểu Trần này, sau khi tôi đưa anh ấy ra đến đây, xe tải rút quân ở khu 01 của các anh có thể chờ chúng tôi một chút được không?”
Vấn đề này, thẳng thừng dọa cho mọi người ứa mồ hôi mẹ mồ hôi con—–
Những người khác: Không nhưng, cô cho rằng chúng tôi rút quân là vì cớ gì hả?
Có cái A cuối cùng cũng không nhịn được: “Cô Thư này, nếu mà có thể đến nước đó, thì cô cũng không cần chạy trốn nữa.”
Có cái A khác nói: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần tồn tại vượt qua đêm nay, là an toàn.”
Bia đỡ đạn Thư Đường hoàn toàn không biết gì đang nghĩ thầm:
Cũng đúng, viện điều dưỡng hiện tại như một hiện trường tai nạn, có thể thấy rằng nó đã phá hủy sự tồn tại đáng sợ của vùng cấm, vậy nên tự nhiên mối nguy hiểm đã được giải trừ.
Cô ngay lập tức thả lỏng người.
Cuối cùng, cũng đến khu 01.
Chúng A không tiến lên trước nữa, bởi vì đã đến mảnh đất trung tâm của nguy hiểm.
Trần Sinh dẫn theo Thư Đường đi vào thang máy, trầm mặc trong chốc lát, lại đưa đồ phòng hộ của mình cho Thư Đường.
Thư Đường cảm động: “Tiểu Trần, anh tốt thật đó.”
Nội tâm Trần Sinh phức tạp, vốn dĩ muốn bảo Thư Đường đừng gọi anh là Tiểu Trần nữa, nhưng nghĩ lại, nếu hôm nay không thuận lợi, cô không ra được, thế là anh lặng đi, không chỉ nhận lấy cái xưng hô Tiểu Trần này, mà còn đứng trong thang máy cởi mũ, gửi cho Thư Đường một động tác quân lễ.
Thư Đường:?
Thư Đường: Giúp anh ta ấn nút thang máy thôi mà, sao hành lễ lớn thế?
Thư Đường do dự: “Đừng khách sáo.”
Nhưng Thư Đường đột nhiên trở nên bất an, nhìn Trần Sinh muốn nói rồi thôi.
Trần Sinh cho rằng cô muốn đưa ra di ngôn công đạo nào đó, thế là rất thiện ý hỏi thăm:
“Cô Thư, không biết cô có khó khăn cấp bách nào cần giải quyết hay không? Hoặc là yêu cầu nào cũng được, chỉ cần cô nhắc….”
Nhìn theo Thư Đường đi vào thang máy, Trần Sinh: “….”
Trước khi thang máy khởi động, anh còn dặn dò Thư Đường một câu cuối:
“Đừng tùy tiện tiếp cận, thử thả thể tinh thần ra, nếu thể tinh thần thật sự cũng không được, vậy thì hãy quay lại thang máy, tôi ở bên ngoài khu 01, sẽ chờ cô 30 phút.”
Trần Sinh vẫn rất có lương tâm, thậm chí anh còn cho Thư Đường thời gian hối hận, phải biết rằng 30 phút ngắn ngủi này là anh thời gian dài nhất mà anh liều chết tranh thủ được cho cô.
—- Anh hy vọng Thư Đường có thể lợi dụng nó tốt.
Nếu được, vì Công Huân, có thể thử xem;
Nếu không được, anh cũng hy vọng 30 phút này có thể giữ cho Thư Đường một con đường sống.
Đây là lần thứ hai Thư Đường bước vào vùng cấm.
Lần đầu là cô đến xem mắt, lần thứ hai là đến tìm ‘mèo’.
Nếu Thư Đường là nữ chính, thì trong 30 phút này cô sẽ nhanh chóng nhận ra được tình cảnh của mình không hề ổn, sau đó lấy tốc độ sinh tử, lợi dụng trí thông minh của chính mình, tìm được sự sống trong cõi chết.
Nhưng hiển nhiên Thư Đường là một bia đỡ đạn, cô lãng phí 30 phút sinh tử này hoàn toàn triệt để.
Còn kèm theo đủ tiếng kêu thân thiết, gì mà hoa hồng nhỏ ơi, cá nhỏ à.
—Ta hay bắt gặp, mấy người lạc mèo hay gọi mèo thế đấy.
Tuy rằng người ta là cá, Thư Đường mới là mèo. Nhưng không ảnh hưởng đến cảm nghĩ của Thư Đường, thích giấu mình trong phòng chứa đồ tối hù, nửa đêm lén lút cuộn mình ngủ bên cạnh cô thì đúng là một con mèo con.
Một lần lạ, hai lần quen, Thư Đường quen cửa quen nẻo, dựa theo ánh sáng trên máy truyền tin, đi tìm một vòng viện điều dưỡng bỏ hoang này, nhưng ở đây trống không, trừ tiếng vang vọng từ bước chân của cô ra, thì không còn gì nữa.
Lúc này, 30 phút thần thánh mà Thượng tá Trần tranh thủ cho cô đã trôi qua 20 phút, Thư Đường cuối cùng cũng nhớ đến lời dặn dò của Tiểu Trần.
Đúng rồi, cô có thể thả thể tinh thần ra đi tìm mà.
Lúc Thư Đường lên năm nhất, lần đầu tiên thành công phóng ra thể tinh thần của chính mình.
Lúc ấy cả lớp san sát toàn thú dữ, trong tiếng hổ gầm sói tru, có cái A vô cùng kinh ngạc mà nói:
Thư Đường rất vừa lòng với màu lông của mình, dù có giống đùi gà cũng không tệ, ít nhất thì cũng không như thể tinh thần của hệ chó, vì lông quá dài mà lúc hành tẩu cứ như một cái cây lau nhà.
Tuy là vì hình thể quá nhỏ, lực sát thương của bé mèo này rất hữu hạn, trên cơ bản không thể đi được ra tiền tuyến vùng ô nhiễm, nhưng mà Thư Đường vẫn rất vừa lòng, ít nhất thì bốn chân sủi nhanh lắm, lúc chạy trốn mấy Alpha kia sẽ chạy không lại cô đâu.
Cô giãn tứ chi thể tinh thần ra một chút, bắt đầu tìm kiếm người cá khắp nơi.
Thể tinh thần thật ra chính là một khối thể năng lượng, nhìn qua giống như một luồng ảo ảnh trong suốt hơi lóe sáng.
Bình thường trừ khi trị liệu hoặc chiến đấu, nếu không mọi người sẽ không thả loạn thể tinh thần của mình ra.
Từ sau khi thể tinh thần được phát hiện, khắp mọi nơi trong căn cứ của nhân loại đã dùng đủ mọi biện pháp phòng ngừa nhằm ngăn thể tinh thần do thám, gần nhất là phòng chống thể tinh thần đánh lén, ăn cấp cơ mật; thậm chí dạo này còn phòng chống kẻ biến thái thả thể tinh thần nhìn trộm người khác tắm rửa.
Thế là trong viện điều dưỡng tối mù, một cái đùi gà bự màu cam linh hoạt di chuyển.
Đùi gà bự: Cá tui đâu? Cá tui đâu rồi?
Đêm mưa, bóng đen cao lớn phảng phất như thật sự đã biến thành đổ tể mưa đêm.
Dọc đường đi, lực tinh thần đang dần mất khống chế của ‘hắn’ đang ở trạng thái cực kỳ không ổn định, hai mắt đen nhánh đầy tối tăm, không thể khắc chế được dục vọng hủy diệt và khó chịu, khiến cho từng nơi mà ‘hắn’ đi qua chìm trong phế tích.
Người cá lúc này đây đã hoàn toàn khác với những khi mà Thư Đường thấy, người cá hành tẩu trong đêm, đã hoàn toàn biến thành một con thú dữ.
Thư Đường mới cảm giác được thể tinh thần có thể động đậy.
Cô lén lút thăm dò nhìn ra bên ngoài, nhưng ngay lập tức giống như là một con cua nhỏ lần đầu tiên sống trên biển trông thấy cá voi khổng lồ, ngừng thở.
Tình cảnh này quá chấn động.
Thư Đường chưa bao giờ gặp qua thể tinh thần lớn đến vậy, che trời lấp đất, nhìn qua chỉ khiến bản thân cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Lúc này đây, bên ngoài thể tinh thần khổng lồ của quái vật, dường như đang chìm vào cơn ngủ đông.
Không khí chung quanh cũng an tĩnh lại.
Nhưng loại an tĩnh này cũng không thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn, ngược lại như là bình tĩnh, dưới mặt biển đen nhánh sâu thẳm đang ấp ủ một trận sóng thần lớn.
Mang đến cho người ta dự cảm cứ như mưa gió bão bùng.
Thể tinh thần của Thư Đường bất an mà giựt giựt tại chỗ—-
Đáng ra cô nên thừa dịp đối phương không chú ý mà lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng không biết tại vì sao, Thư Đường vẫn không đi.
Thể tinh thần khổng lồ kia với cô mà nói lại có sức hấp dẫn mạnh mẽ, khiến cô cứ xoay tại chỗ, khiến cô lưu luyến.
Rõ ràng thể tinh thần không có khứu giác, nhưng Thư Đường lại phảng phất ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, thể tinh thần bắt đầu lâng lâng, như đang dẫm trên mây vậy.
Đáy lòng như có một âm thanh thúc giục cô đi đến, đến gần cái thứ bự chảng kia.
Chờ đến khi Thư Đường hoàn hồn lại, thể tinh thần của cô đã không chịu khống chế mà chạy lên trước hai bước.
Vào một giây này, vận mệnh an bài, Thư Đường chợt ý thức được một chuyện: Đó là thể tinh thần của người cá.
—Trên thế giới này không có một mùi hương nào khác có thể đánh trúng cô, khiến cô không kìm được mà muốn tiếp cận.
Đùi gà bự xoay tại chỗ, do dự trong chốc lát.
Thư Đường bỗng nhớ đến lời Trần Sinh nói, cô mới nhận ra nguy hiểm trong miệng đám Trần Sinh nói rốt cuộc là có ý gì:
Cô cho rằng người cá chỉ là bạo loạn lực tinh thần bình thường, nhưng hiển nhiên mọi chuyện đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
— Chuyện thể tinh thần của người cá chấp cả trăm cô lại khiến cho Thư Đường chấn động luôn rồi.
Giống như việc lôi kéo một cái đuôi cá được ngậm bởi đại dương bao la ra, kết quả kéo ra mới phát hiện là một con cá voi xanh nặng 180 tấn.
Rất lớn, một con cá rất lớn.
Sau giây lát do dự cuối cùng, vẫn duỗi bốn chân linh hoạt, phát huy tốc độ nhanh nhẹn của họ nhà mèo, dán chân lên tường lén lút lấp ló đến gần cái bự chảng nọ. Thật ra sau khi phát hiện thứ bự chảng này là hoa hồng nhỏ màu lam xong, nỗi sợ của Thư Đường biến mất một cách kỳ lạ. Sự căng thẳng và sợ hãi của Thư Đường đều có tính chọn lọc, nếu cô không quen biết đối phương thì hiện tại cô đã sợ đến mức cong giò bỏ chạy; nhưng sau khi phát hiện là người (cá) quen, cô tự tại hơn nhiều.
Cả viện điều dưỡng bấy giờ đã bỏ chạy, chỉ còn lại mỗi Thư Đường là chuyên gia trị liệu. Mà tình hình của người cá hiện tại rõ ràng là đang xảy ra bạo loạn lực tinh thần mức nghiêm trọng, tình huống rất khẩn cấp, dù Thư Đường chỉ là một thực tập sinh cũng chỉ có thể căng da đầu.
Cô cẩn thận đến gần thể tinh thần của đối phương, vì cô rất nhỏ con nên thứ bự chảng kia không phát hiện chú ý đến.
Nhưng Thư Đường vẫn rất căng thẳng.
Có điều không phải là vì sợ hãi—mà đây là lần đầu tiên Thư Đường thực hiện trị liệu thể tinh thần cho người khác, rất căng thẳng.
Trên trường, sinh viên chỉ có thể đứng bên cạnh nghe thầy cô giảng bài, nhìn người khác thao tác; sau khi vào bệnh viện, thực tập sinh chỉ có thể đứng sau quản lý của mình xem.
Tình hình hiện tại của Thư Đường, tương đương với với một thực tập sinh học online được ba năm chuẩn bị khai đao cho người ta, tâm tình khỏi phải bàn.
Ban đầu động tác của Thư Đường còn khá gập ghềnh, dù sao cũng không thể trông cậy vào ba năm học online của thực tập sinh thì có bao nhiêu chuyên nghiệp.
Nhưng việc thực tập của Thư Đường vẫn có tác dụng, cô từ từ tìm được cảm giác rồi.
Nhưng cùng với việc công việc Thư Đường đang hoàn hảo, thì khó khăn mới xuất hiện—-
Không phải là những hạt bụi trôi nổi giữa không gian; cũng không phải là áp lực đáng sợ mà thể tinh thần khổng lồ mà đến.
Thể tinh thần và bản thân con người vẫn có sự khác nhau, thể tinh thần sẽ dễ bị bản năng ảnh hưởng hơn một chút.
Ví dụ như sau khi Thư Đường thả ra con nhóc đùi gà bự, sẽ thỉnh thoảng không nhịn được nửa đêm chơi parkour, cứ hễ nhìn thấy thùng giấy là nhào vào cào lấy cào để.
(*)parkour: là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội
Thỉnh thoảng bản thân cô cũng không ý thức được, thể tinh thần đã không chịu khống chế của bản thân mà làm ra hành động nào đó.
Cũng giống như lúc này vậy.
Vì thế, chờ đến khi Thư Đường nhận thức được, thể tinh thần đùi gà bự của cô đã không kìm được dục vọng tà ác, ăn vụng một miếng thể tinh thần của người ta.
Thể tinh thần không có vị, nhưng Thư Đường ăn xong liền thấy cả người ấm áp, như được bọc lấy bởi nước biển âm ấm. Giống như ngâm trong bãi biển Tam Á, đắm mình trong làn nước biển ấm áp ấy.
Cảm giác này rất là nghiện.
Vì thế, khi nhận ra được bản thân vừa mới làm ra hànhvi bại hoại y đức kiểu gì, đùi gà bự trộm thể tinh thần của người ta cứng lại.
—Sao cô lại ăn vụng người bệnh thế hả?
Có điều, cũng may chuyện này không bị phát hiện.
Cô cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn thứ bự chảng kia, nó phát ra hơi thở nôn nóng và cuồng bạo, nên không hề chú ý đến một cái đùi gà bự đang lén ăn vụng nó một miếng.
Nhưng Thư Đường mau chóng phát hiện. Thể tinh thần vừa mới bị cô hút một miếng xuất hiện một lỗ hổng nho nhỏ, đang nhanh chóng sinh trưởng, rất nhanh diện tích được tăng lên gấp đôi.
Mọi người đều biết, độ lớn nhỏ của thể tinh thần sau khi trưởng thành sẽ cố định, có khả năng cả đời cũng không thể tăng trưởng thêm nữa; nhưng thể tinh thần của người cá lại dùng tốc độ sinh trưởng nhanh như bay mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Hung thú vô thức đến gần cục be bé, cuốn cô vào trong mình.
Giấc ngủ này của Thư Đường không lâu lắm, cô mang máng nhớ trong lòng rằng có chuyện gì đó cần phải làm, thế là không đến ba giờ liền tỉnh dậy.
Thư Đường vừa tỉnh dậy đã hoảng sợ—-
Cô phát hiện thể tinh thần của mình không biết từ khi nào đã bị ‘nuốt’ vào bên trong thể tinh thần của người cá.
Ban đầu Thư Đường quả thật là vô cùng hoảng sợ và căng thẳng.
Song thể tinh thần lại không cần hô hấp, nó chỉ là những tia sáng đủ sắc màu, cô không có cảm giác hít thở không thông, cũng không có bất cứ khó chịu nào.
Thư Đường bị ‘ăn sạch’, cẩn thận cảm nhận, phát hiện ra là còn rất thoải mái nữa.
— Có chút giống như được nâng lên, phiêu diêu trong nước biển vậy.
Thư Đường quay đầu nhìn, thứ bự chảng đang cáu kỉnh kia ngủ rồi, vô cùng an tĩnh.
Thư Đường tương đường với thực tập sinh thực tập học online ba năm, lúc này đây không thể xác định được là bạo loạn lực tinh thần của người cá đã kết thúc hay chưa.
Thế là, Thư Đường thử vươn móng vuốt ra chọc chọc thể tinh thần khổng lồ của ‘hắn’, thứ bự chảng không có bất cứ phản ứng nào; Thư Đường lại bắt đầu bơi chó ‘lội’ trong thể tinh thần của ‘hắn’, thứ bự chảng vẫn không có phản ứng;
Vì thế, đùi gà bự chuyển sang lăn lộn bên trong thể tinh thần người cá, đuổi theo cái đuôi xoay mòng mòng.
Chờ đến khi chơi đủ rồi, cô dịch mình, tứ chi giãn ra, dựa vào bề ngoài mượt mà linh hoạt nhảy xuống.
Nương theo thể tinh thần, cô đại khái có thể đoán ra được vị trí của người cá, cô quyết định dùng thể tinh thần tìm xem bản thể người cá ở nơi nào.
Nhưng mà, một hồi sau Thư Đường đi trong tòa kiến trúc này, đã bị hoảng sợ.
Lúc vừa mới đến, bên trong vùng cấm bị vứt bỏ tuy rằng cũ nát chút xíu, nhưng vẫn còn hoàn chỉnh. Nhưng lúc này đây cứ như vừa trải qua một trận động đất cỡ mạnh, nơi nơi ngã trái nghiêng phải, cửa sổ đều bung ra nghiêng ngã.
Đùi gà bự lập tức bay vèo vèo vào trong tìm kiếm, sau khi xác định người cá chắc là ở sau tầng ngầm, Thư Đường liền thu hồi thể tinh thần.
Thư Đường mở mắt.
May thay đại sảnh nơi cô đứng vẫn còn xem là kiên cố, sau khi thả thể tinh thần ra, Thư Đường dựa vào góc tường, không có bị thương.
Thế là cô phủi bụi trên người mình, nương theo ánh sáng trên máy truyền tin, bò dậy đi về phía dưới tầng ngầm….