Một phe có Trần Sinh là đại diện cánh Alpha, phần lớn trong số họ là binh lính ngày xưa của Chúc Diên được điều đến đây, mồm miệng kín như bưng, vô cùng bảo vệ số 001.
Hai bên rất thường xuyên nảy sinh xung đột mồm miệng hay tứ chi ở những nơi như căn tin, phòng trà nước, phòng chờ WC. Nhưng đối với lĩnh vực hai bên phụ trách, thì vẫn nước sông không phạm nước giếng.
Sự cân bằng vi diệu này, đã bị đánh vỡ sau khi Thư Đường xuất hiện. Vì Thư Đường là người đầu tiên được Trần Sinh điều vào giữa đội ngũ chuyên gia trị liệu, tương đương với việc nhúng tay vào phe phái bên này, thế nên cô lập xảy ra cũng là chuyện tự nhiên.
Đặc biệt Thư Đường còn mới chỉ là một thực tập sinh, mọi người đều cho rằng cô là thân thích của Trần Sinh, mà số liệu cô có được hoàn toàn là vì Thượng tá Trần dùng món vũ khí bí mật tối cao nào đó tiếp cận số 001, trao công lao này cho cô đặng lót đường.
Nhưng mà, buổi hội nghị lần hai bắt đầu, 17 con sò biển ấp ủ vô số các kỹ xảo PUA cao siêu gì đó, xoa tay hầm hè chờ con nhỏ thực tập sinh kia xuất hiện, căn phòng hội nghị ngập tràn âm thanh xì xầm ồn ã.
Cửa lớn mở ra, một bóng dáng cao quen thuộc lớn xuất hiện.
Sở dĩ nói là quen thuộc bởi vì nó rất hay thường ghé thăm những cơn ác mộng của mấy chuyên gia trị liệu này.
Hiện trường tĩnh mịch một vùng.
Sau đó Thư Đường mới hỏi dò: Mọi người sao không cười, là vì trời sinh không yêu cười ư?
Mọi người: “….”
Thư Đường thuận lợi có được cơ hội lên tiếng. Hơn nữa hôm nay cô ở đây, là dùng hành động để phản bác những luận điểm ngày đó của bọn họ.
—-Không phải mấy người trên bàn hội nghị đã nói ‘hắn’ ba đầu sáu tay, quái vật vô nhân tính ư? Vậy cô liền xuất hiện cùng quái vật, nói cho họ hay, ‘hắn’ không hề ba đầu sáu tay, không hề dã man như họ tưởng tượng, thậm chí còn áo mũ chỉn tề như các chuyên gia trị liệu ở đây ngồi an tĩnh trong phòng họp.
Mèo mộng say bắt đầu giãy dụa: Có phải có chó không thế!
Mấy ngày liên tiếp đều nằm mơ thấy có chó nuốt não của cô vào, đến khi Thư Đường tỉnh dậy sẽ thi thoảng sờ đầu theo bản năng, nhận thấy đầu còn ở đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thư Đường cũng từng có hoài nghi phải chăng là cá ta bên cạnh mình.
Nhưng mà mỗi lần quái vật khổng lồ đó đến gần cô rồi là đứng im như tượng, cứ như là vì để ý đến bộ dáng của cô.
Đã thế mỗi khi cô dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cá ta, mặt người cá sẽ không bộc lộ ra chút biểu cảm nào, trông qua vô cùng cao ngạo kiêu căng.
Thư Đường ngồi trên đá ngầm nhìn người cá vung đuôi liền biến mất trong biển.
Bỗng nhiên, đáy lòng nổi lên bong bóng vui vẻ, điều ấy khiến khóe môi cô không kìm được mà cong cong.
Chờ đến khi người cá quay lại, cô đã trải thảm, đèn bàn, dao nĩa và chén dĩa ra.
“Hoa hồng nhỏ ơi, có khi nào anh cảm thấy tôi ôn tập rồi ngó lơ anh không?”
Thật ra rất nhiều lần cô cảm nhận được đuôi cá như có như chăng chạm vào cô khe khẽ, còn có cảm giác được đến đêm người cá sẽ ra chiều muốn nói rồi thôi, chỉ là người cá sẽ chỉ trầm mặc nhìn cô chăm chú trong chốc lát, rồi an tĩnh ngồi bên cạnh cô.
Sau ngày hôm đó, Thư Đường rốt cuộc cũng rút ra được chút ít tâm thần từ việc điên cuồng học đề.
Cô bắt đầu chủ động ngồi bên cạnh đuôi cá người cá khi làm đề, lúc người cá đi săn sẽ ôm sách ngồi trên đá ngầm ngóng chờ người cá quay về.
Thi thoảng mỏi mệt, cô sẽ nhìn ra biển cả, nhìn chăm chú người cá mạnh mẽ và xuất sắc như thế nào mỗi khi gặp biển.
Thư Đường đã nhận ra từ lâu, rằng vừa vào trong biển, dã tính thuộc về loài hung thú của người cá không thèm che giấu, nhưng cố tình thay lại thêm phần mỹ lệ, mang đến một sức hút mâu thuẫn.
Đến chiều hôm nay, khi Thư Đường ngồi trên đá làm đề.
Hôm qua vừa đọc ‘Mã Đông Mai’ đến hôm nay liền biến thành ‘Mã cái gì cái gì Mai’ đó, cô đang phân vân giữa A và C,
Đột nhiên, một cái đuôi cá chỉ chỉ vào D.
Thư Đường trấn an sờ sờ đuôi người cá, đoán là chắc mình đã nửa tiếng rồi không có sờ đuôi cá đây mà.
Cô vẫn chọn A.
Câu tiếp theo.
Thư Đường chọn C, đuôi cá lại chọc chọc B.
Thư Đường phản bác ngay tức thì: “Sao thế được, hôm qua tôi mới học xong!”
Kết quả Thư Đường so đáp án.
Thư Đường: “…”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy người cá biếng nhác nhìn cô, ý bảo cô mau mau chọn B đi.
Cô không tin, thầm nghĩ: Chắc chắn là trùng hợp thôi.
Kết quả, Thư Đường thử thêm một vài câu nữa.
Cô mới khiếp sợ phát hiện, thế mà người cá lại nhận mặt được vài con chữ.
Chẳng là vì Thư Đường thường hay lặp đi lặp lại một đoạn, người cá ngồi bên cạnh nghe mà lỗ tai muốn đóng cả kén. Hơn nữa cô nhìn chỗ nào người cá cũng sẽ nhìn chỗ ấy, vậy là Thư Đường lặp mười mấy lần, người cá theo đó cũng nhớ kỹ từng phát âm một.
Lại thêm Thư Đường phải đọc giải thích không ít các danh từ nên những từ xa lạ ấy người cá cũng hiểu cả.
Thế là, sau một tuần Thư Đường ôn tập—-
Người cá đã có thể làm được mấy câu hỏi đơn giản.
Thư Đường: “…..”
Giữa hai người họ, Thư Đường luôn cho rằng mình mới là bên tương đối thông minh, vậy nên mới tự phong quân sư, còn cho rằng người cá là bên đảm nhiệm vị trí vũ lực vùng cấm, và mình thì là quân sư cho quân đội vùng cấm.
Hiện tại, quân sư đang chịu đả kích rất ư là lớn.
Vì chuyện này, mỗi đêm Thư Đường sẽ giảng cho người cá nghe <>, <> có vẻ khá lỗi thời.
Thư Đường vẫn luôn cho rằng mỗi đêm bản thân đang tự mở cánh cửa thông minh cho người cá, còn thường xuyên ảo tưởng người cá nhìn mình bằng một ánh mắt tràn ngập sùng bái và tín nhiệm.
Mãi cho đến đêm nay, lúc Thư Đường chuẩn bị kể chuyện cổ tích, lại chạm phải ánh mắt chất đầy cổ vũ kia của người cá.
Nói sao nhỉ, cứ như là ánh mắt Thư Đường đầy cổ vũ mỗi khi trông cháu trai ba tuổi của mình cầm đũa lên chập chững ăn cơm ấy.
Đối phương còn lắc lư đuôi cá về phía cô, giả bộ như chiều rất ư là hứng thú.
Thư Đường:”….”
Mèo quân sư tức giận, bắt đầu động não.
Cô chọn đi chọn lại trong âm thầm, cuối cùng mới chọn cuốn <>.
(*)Siren (Tiếng Hy Lạp: Σειρήν Seirēn/Σειρῆνες Seirênes) là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ cùng với âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo của họ. Siren thực sự được mô tả là những sinh vật có vẻ đẹp quyến rũ như báu vật và năng lực rộng lớn như biển khơi. Giọng hát của họ khiến cho các thủy thủ gặp nạn. Cũng có khi những cơn sóng mang giọng hát của họ tới các con tàu để dự báo về những hiện tượng thời tiết xấu sắp diễn ra.
Cuối cùng cũng tìm được bài thi, ném xuống cho cô.
Thư Đường bỗng thấy cái cảnh này khá là quen mắt:
Có hơi giống Kim Liên và họ Mèo Tây Môn.
Mèo Tây Môn ngồi trên bờ cát, suy tư thật lâu, cứ thấy so sánh này không thỏa đáng chút nào.
Thế là quyết định đổi sang cách so sánh khác.
Vậy có cái so sánh nào mà một cặp nam nữ kèm cái ban công không?
Đương nhiên là có.
—Romeo và Juliet ấy à.
Vậy bé mèo mày, là Romeo, hay là Juliet?
Cô không hiểu nổi quay đầu lại trừng mắt nhìn cá ta trên lầu.
Người cá không hiểu sao nhưng vẫn cúi đầu nhìn cô.
Hai người càng thêm không hiểu chi chi mà nhìn nhau một chập.