Ba cái tát, cái sau mạnh hơn cái trước.
Khi một cái tát cuối cùng rơi xuống, mông của Vương Cương trực tiếp đặt dưới đất.
Bối rối! Hoàn toàn bối rối!
Con mẹ nó, rốt cuộc là tên thần kinh này từ đâu chạy tới vậy?
Vương Cương nhanh chóng lấy lại tinh thần, gân xanh trên cổ nổi lên:
“Vương Cương tao dù bất hiếu thế nào, cũng là chuyện nhà của tao, khi nào thì đến lượt tên khốn nạn nhà mày xen vào việc của người khác?”
Không tới phiên tôi quản?
Con ngươi lạnh như băng của Lục Vân đột nhiên đâm tới: “Mở to mắt chó của anh nhìn xem tôil à ail”
Một tiếng quát lạnh, làm cho Vương Cương trong nháy. mắt dại ra, tầm mắt dừng lại trên mặt Lục Vân, cực kỳ nghiêm †úc xem xét.
Bỗng nhiên, thân thể run rẩy kịch liệt.
Thanh niên trước mắt này, cùng với tiểu hài tử gầy yếu mười lăm năm trước, khuôn mặt dần dần chồng lên nhau.
Sao mà giống nhau quá ! Không thể nào……
Vương Cương liều mạng lắc đầu, tên đã đến bên miệng, lại chần chừ không nói ra.
Thật lố bịch.
Rất kinh ngạc phải không? Lục Vân cười lạnh nói:
“Khi còn nhỏ anh thường bắt nạt tôi, tè lên giày tôi và cố tình làm bẩn quần áo tôi bằng bút màu nước.”
“Còn có nhiều lần, rõ ràng người phạm sai lầm là anh, lại vu khống đến trên đầu của tôi, hại tôi bị Ngô gia gia phạt đứng, việc này, anh đều không nhớ rõ sao?”
Đùng!
Vương Cương lùi lại một bước.
Là hắn, quả nhiên là hắn!
Lục Vân thường xuyên bị hẳn khi dễ, đã trở lại!
“Trận hỏa hoạn kia, vì sao không thiêu chết mày, vì sao mày đột nhiên trở về, vì sao mày muốn tới quấy rầy cuộc sống
của tao?”
Tâm tình Vương Cương, đột nhiên trở nên kích động dị thường.
“Tao cố gắng như vậy là muốn lấy lòng mấy nữ nhân kia, nhưng bọn họ lại không chịu nhận người em này, trong lòng của bọn họ chỉ xem mình mày là em trai.”
“Tao hao hết tâm tư biểu hiện ở trước mặt viện trưởng, để cho ông tan thu dưỡng tao, nhưng lão già này, há mồm hay ngậm miệng đều là tên của mày”
“Tao cố gắng sống thành bộ dáng của mày, nhưng bởi vì ông ta,bởi vì đám nữ nhân đó, vì sao không chịu cho tao cơ
hội, tao rốt cuộc chỗ nào không bằng mày?”
Vương Cương biểu tình càng ngày càng dữ tợn: “Mày có biết hay không, tao có bao nhiêu hi vọng mày chết đi!”
Hảẳn hoàn toàn mất đi lý trí, đột nhiên xoay người rút ra một cây cột, gào thét đập về phía Lục Vân.
Tuy nhiên.
Đáp lại hẳn, chỉ có một cước, một cước như tật phong ảo ảnh.
Bùm! Ống thép trong tay Vương Cương còn chưa gõ ra, bụng lại đột nhiên nhiều ra một dấu giày vô cùng rõ ràng, ngay sau đó
bay ngược ra xa năm mét.
Anh muốn biết, rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng tôi phải không?
Lục Vân chậm rãi đi tới, nhìn xuống Vương Cương, hờ hững mở miệng: “Bởi vì tôi sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, bởi vì tôi sẽ không vong ân phụ nghĩa, bởi vì tôi sẽ không ghen tị sinh hận, những thứ này, đủ không?”
Đủ chưa?
Thanh âm Lục Vân rất nhẹ.
Nhưng lại như tảng đá hung hăng va chạm vào linh hồn ‘Vương Cương.
Đây đều là nguyên tắc làm người cơ bản nhất, Vương Cương hắn có sao?
Không.
Hắn chính là một tên cặn bã ỷ mạnh hiếp yếu vong ân phụ nghĩa hơn nữa lại có lòng ghen tị.
Phốc!
Có lẽ là bị kích thích mãnh liệt, Vương Cương lại phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt đều vô cùng thống khổ.
Lục Vân chỉ lạnh lùng nhìn, trong mắt không có chút thương hại.