Lục Vân vốn cũng chỉ trêu chọc chị Yên Nhi một chút.
Thân phận này của Vân Lộc đại sư, cũng không có gì phải giấu diếm.
Nếu chị Yên Nhi đã phát hiện, Lục Vân dứt khoát thản nhiên thừa nhận.
Nhất thời. Trong đôi mắt đẹp của Liễu Yên Nhi chứa đầy nước mắt.
Sùng bái thần tượng lâu như vậy, không nghĩ tới chính là em trai của mình, đổi lại là ai cũng phải kích động.
Mà để cho Liễu Yên Nhi cảm động nhất chính là, Tiểu Lục Vân vì giúp mình trút giận, lại tổ chức ra một buổi đấu giá, để
cho mình trở thành trung tâm vạn người chú ý.
Nếu không là chính cô vạch trần hẳn, hẳn còn không chịu thừa nhận hẳn chính là Vân Lộc đại sư.
Cái này gọi là gì?
Cái này gọi là yên lặng bảo vệ, cho người khác cảm giác ấm áp nhất trên thế giới.
Sâu trong âm Liễu Yên Nhi phảng phất tìm được một bến đỗ, một bến đỗ có thể giúp cô dỡ xuống tất cả ngụy trang, an toàn dựa vào.
“Tiểu Lục Vâi
Liễu Yên Nhi cảm động ôm lấy Lục Vân, kết quả một chân không vững, hai người trực tiếp ngã vào nhau.
Lục Vân Lập nghiêm mặt nói: “Chị Yên Nhi, chị cảm động thì cảm động, nhưng đừng nghĩ nhân cơ hội chiếm tiện nghi của em”
Vân Thiên Thần Quân là một người vô cùng có nguyên tắc!
Liễu Yên Nhi nhìn thấy bộ dáng này của Lục Vân, cũng đùa giỡn, khóe môi mềm mại ướt át, bỗng nhiên phác họa ra một nụ cười quyến rũ động lòng người, nói ra:
“Chị không đẹp sao?”
Liễu Yên Nhi từ trên cao nhìn xuống Lục Vân, bàn tay ngọc thon thả vén mái tóc che tầm nhìn của cô ra sau tai.
Lục Vân lập tức mất bình tĩnh.
Chị Yên nhi đây là muốn chơi với lửa !
Không được!
Cô ấy chính là chị của mình.
Lục Vân đang muốn đẩy Liễu Yên Nhi đang nghỉch ra, lại đột nhiên nghe thấy mộtthanh âm lạnh như băng vang lên, thiếu chút nữa dọa bay hồn của hẳn.
“Mọi người hình chơi rất vui vẻ nhat”
Chỉ thấy Diệp Khuynh Thành hai tay ôm ngực, nửa dựa ở mép cửa, khuôn mặt xinh đẹp nói với hai người họ.
“Khụ khụ…… chị Khuynh Thành, đây là hiểu lầm……”
Lục Vân vừa định giải thích, đột nhiên thấy một bàn tay lạnh lẽo hướng trên mặt mình lao tới.
Sao lại đánh hắn?
Hắn vô tội mà!
Giáo huấn xong Lục Vân, Diệp Khuynh Thành lại lạnh như băng nói với Liễu Yên Nhi: “Em ba, sau này em ngủ một phòng.
với chị, miễn cho hai người làm bậy.”
Liễu Yên Nhi không cam lòng thè lưỡi, nhưng lời của chị cả không thể không nghe.
Trong bảy chị em, lời của Diệp Khuynh Thành vẫn là rất có trọng lực.
Bách Vạn Phú Hào. Đây là một sòng bạc ngầm ở Giang Thành.
Mười mấy nam nhân mình trần, trên cánh tay có hoa văn rồng hổ vây quanh một chỗ.
Có hai người trong số họ.
Một người là lão đại Hoa Tí Long, trong miệng ngậm một điếu xì gà lớn, bộ dáng hung thần ác sát, nhìn khiến lòng người sinh ra sợ hãi.
Người này hung thần, là vua ở thế giới này.
Người còn lại là Vương Cương, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
“Long… Long ca, không phải đã nói trong vòng một tuần sẽ trả tiền sao, còn chưa tới một tuần…”
“Con mẹ nó mày tưởng lão tử ngốc đúng không?”