Trước khi tiến cung, ta muốn buông thả một lần, cùng với Tam công tử nhà họ Vệ nổi tiếng lừng lẫy kinh đô, giấu diếm mọi người mà hoan ái mấy ngày.
Tam công tử không yêu ta, nhưng ta không để tâm, ta chỉ muốn có được hắn trong thoáng chốc.
Lúc ta tự tiến cử bản thân, hắn ngồi bên cạnh giường nhìn ta hồi lâu, ánh mắt dò xét như thanh chủy thủ dát vàng nạm ngọc.
Hắn chống tay lên dải lụa màu xám tro mỏng manh buộc hờ hững trên chiếc áo choàng rộng thùng thình của ta, nhẹ nhàng nhấc lên, cảnh xuân lập tức hiện ra trước mắt.
Cơ thể ta theo bản năng run rẩy, sợ hãi.
Hắn nhìn thấu ta, nhưng thần sắc từ đầu đến cuối vẫn bình thản như nước, không chút gợn sóng.
Lòng dũng cảm liều lĩnh của ta, dưới ánh mắt bình tĩnh của hắn, từng chút từng chút một sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện Diễm Lạc Hôn Hỏa của tác giả Phi Trường Tưởng Thụy Giác.
Đích tỷ của ta bắt ta gả vào Đông cung, gả cho vị thái tử đã bị phế đôi chân. Còn nàng, vào ngày thái tử Chu Diễm ngã ngựa, đã cùng tam hoàng tử Chu Lâm hoan lạc sau gốc cây.
“Làm thứ nữ mà có thể làm thái tử phi, đó là phúc khí của muội.” Doãn Trinh không tự chủ mà đặt tay lên bụng, ánh mắt dời sang bộ hỷ phục đỏ thẫm bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Bộ hỷ phục này vốn là được may cho ta, thân hình muội gầy yếu, trước ngày xuất giá cần phải dưỡng cho đầy đặn mới có thể mặc đẹp bộ y phục này.”
Gia Ninh công chúa, Lý Tiện Ngư, vốn ngoan ngoãn từ nhỏ, điều duy nhất mà nàng từng làm trái là vào ngày sinh nhật năm đó đã tự mình mua về một thiếu niên lạnh lùng tuấn tú.
Lý Tiện Ngư đặt tên cho hắn là Lâm Uyên, để hắn làm ảnh vệ của mình.
Cung nhân đều biết, ảnh vệ tên Lâm Uyên kia tuy tuấn mỹ nhưng ít nói, tính tình lạnh nhạt đến cực điểm.
Cho dù là cung nga mỹ mạo rơi xuống nước ngay trước mặt hắn, hắn cũng tuyệt không duỗi tay cứu giúp.
Nhưng chỉ cần Lý Tiện Ngư gọi tên hắn, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, Lâm Uyên luôn xuất hiện ở bên cạnh công chúa, nói một câu —— “Thần ở đây.”
Sau này ——
Địch Nhung tiếp cận, kiếm chỉ đế kinh, việc mất nước chỉ còn là chuyện một sớm một chiều.
Các cung nhân đều tìm cơ hội trốn đi, cuối cùng, ngay cả Lâm Uyên suốt ngày trầm mặc bên người công chúa cũng không xuất hiện nữa.
Mọi người đều nói Lâm Uyên đã rời bỏ công chúa nhỏ để bỏ trốn một mình.
Lý Tiện Ngư tránh trong chăn gấm khóc suốt một đêm, khi tỉnh lại hốc mắt nàng đỏ hồng, cản lại người muốn bắt mình.
—— Dù sao thì thân thủ Lâm Uyên tốt như vậy, nhất định có thể bình an sống sót trong loạn quân.
Chỉ cần không mang theo gánh nặng là nàng.
***
Ngày mất nước, công chúa đầu rơi trâm cài, váy áo nhiễm máu, mắt thấy sắp bị làm nhục dưới người Nhung.
Một nhánh thiết kỵ phá trận mà đến, nam tử cầm đầu mặc giáp sắt đeo trường kiếm, rạch ra một đường máu trong loạn quân, cứu Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư nghe thấy người khác gọi hắn là ‘ bệ hạ ’, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực hắn, đối diện với gương mặt thanh lãnh, nghẹn ngào mở miệng.
“Lâm Uyên?”
Nam tử ôm lấy nàng, hôn lên nước mắt trên đuôi mắt nàng, thấp giọng đáp lại.
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Tương lai , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Tinh tế , Nhẹ nhàng , 1v1 , Mary Sue , Thị giác nữ chủ , Trùng tộc , Đế vương , Vạn nhân mê
Văn án:
Nữ sinh trung học Khương Ngưng Ngưng xuyên không đến một vùng đất tận thế hoang tàn đổ nát. Nơi đây loài người đã tuyệt tích từ lâu, Trùng Tộc và Thú Nhân đang kịch chiến dữ dội, một thiếu nữ loài người bình thường căn bản không thể tồn tại.
Nhưng… Khương Ngưng Ngưng yếu đuối khoác trên mình một bộ quân phục đen rộng thùng thình của nam giới, co ro trong góc tường, đôi mắt ướt át nhìn ba nam tử cao lớn tuấn tú trước mặt, cẩn thận hỏi: “Cho ta về nhà được không?”
Nói xong, nàng mở to đôi mắt long lanh, không thể tin nhìn ba nam tử đẹp trai tuyệt trần quỳ dưới chân, thành kính hôn lên đầu ngón chân nàng.
“Cung nghênh Vương giáng lâm.”
1. Nữ chính là Vương của Trùng Tộc nên vạn nhân mê là điều dễ hiểu.
2. Cạnh tranh giữa các đấng mày râu, nhiều người đơn phương nhưng sẽ chọn một, mối quan hệ 1v1.
Cả gia tộc của Khuynh gia đã bị tiêu diệt trong một đêm, chỉ còn duy nhất đại tiểu thư Khuynh Linh được người huynh trưởng giấu trong hòn non bộ nên thoát nạn.
Khuynh Linh trở thành cô nhi và được Thục Quý phi, cũng là bạn thân của mẫu thân nàng nhận nuôi, từ đó sống trong cung và trưởng thành cùng với nhi tử của Thục Quý phi là Quân Tử Lan.
Sau nhiều năm tranh quyền đoạt vị, với sự giúp đỡ của Khuynh Linh và những người bằng hữu, Quân Tử Lan đã trở thành Hoàng đế mới của Nam Uyên.
Khuynh Linh cũng trở thành nữ Nhiếp chính vương đầu tiên của Nam Uyên.
Nhiều năm sau, trong dân gian truyền nhau câu chuyện về bốn vị quyền thần của các quốc gia:
“Nam có mỹ nhân vương gia,
Tây có quân tử quốc sư,
Bắc có thừa tướng yêu nghiệt,
Đông có tướng quân bất bại.”
Bốn người này đều là những nhân vật được lòng dân chúng, khi bốn quốc gia tổ chức lễ hội và bốn người họ tụ hội lại đã tạo nên những tia lửa bất thường.
Câu chuyện cũng bắt đầu từ đây.
Thừa tướng Bắc Thương: “Nếu có thể cưới Nhiếp chính vương làm phu nhân, chắc chắn sẽ là một chuyện thú vị không gì sánh được.”
Quốc sư Tây Chu: “Việc Nhiếp chính vương có tình cảm với ta hay không, ta sẽ tự mình tìm ra câu trả lời từ nàng ấy.”
Tướng quân Đông Trì: “Nhiếp chính vương thấy cần quen biết bao lâu mới có thể hạ lễ cưới nàng đây?”
Hoàng đế Nam Uyên: “Các ngươi cút hết đi được không vậy hả!”
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Ngược, SE, Trả Thù, Vả Mặt
Team dịch: Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối
Giới thiệu
Ta là Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Thượng chẳng yêu thương ta.
Ngày phế hậu, Hoàng Thượng lại tự mình đến cung của ta, còn xin ta một chén rượu uống.
Ta cùng Người ngồi dưới mái hiên của Trường Lạc Cung, nhìn tuyết trắng mênh mông rơi tán loạn, nhuộm màu tang tóc khắp những mái ngói chất chồng không thể đếm hết.
Lý Mộ Thần kính ta một chén rượu, nói: “Con đường sau này của nàng, có lẽ sẽ chẳng dễ dàng. Đây là điều trẫm nợ nàng. Con đường sau này của trẫm, chắc chắn cũng chẳng dễ đi, nhưng đó là điều trẫm phải làm.”
Người cạn chén rượu, đứng dậy bước vào trong trời tuyết ngập trời, chẳng bao lâu tóc Người bạc phơ, tựa hồ như thời gian đã trôi đi nhiều năm.
Ta nghe tiếng Người thấp giọng ngâm nga: “Sơn thủy hữu tương phùng, vọng quân đa trân trọng. Xuân phong nhập quyển lai, viên nguyệt bôi tửu trung.”
Dường như những ngày tháng ly biệt trong đời ta, luôn có tuyết bay làm bạn. Ta nhớ ngày ta rời quê nhà, theo Nhiếp Chính Vương vào kinh, cũng là một ngày tuyết rơi lả tả, chỉ là tuyết ở Tây Bắc thì thô ráp hơn nhiều so với tuyết ở kinh thành.
Tin xấu: Hứa Yên Miểu xuyên không về thời cổ đại. Bản thân hắn tay trói gà không chặt, đến cả ngũ cốc cũng chả phân biệt được, chuyên ngành học thì lại là An ninh mạng – thứ vô dụng với người xưa.
Tin tốt: Hắn đã được trói định với một hệ thống.
Tin xấu: Hệ thống tên là Hệ Thống Bát Quái, không phải bói toán bát tự gì đâu, mà là kiểu bát quái chứa đầy bí mật đời tư và tin giật gân của người khác. Nói chung là VÔ DỤNG!
Tin xấu số 2: Hệ thống này còn bị lỗi, tạo ra một mớ BUG không lường trước.
Tin xấu thứ ba: Thân thể này là một tiểu quan có thể tham gia triều hội, mà hắn – một kẻ xuyên không… không thông tứ thư ngũ kinh, không biết viết chữ phồn thể, nguy cơ bị tố cáo gian lận thi cử cao ngất ngưởng.
Hứa Yên Miểu: “…”
Thôi vậy, nằm im chờ chết thôi, chết sớm biết đâu còn xuyên về được.
…
Trên triều đường, hoàng đế nổi trận lôi đình vì chính sự, quần thần run lẩy bẩy.
Hứa Yên Miểu giả vờ chăm chú lắng nghe, thực chất lại tập trung hóng hớt Hệ thống Bát Quái.
[Ồ, hoàng thượng mới nạp quý nhân mười sáu tuổi tối qua! Một đóa hoa lê ép hải đường! Già gân mà sung sức ghê! Bị lăn lộn cả đêm mà sáng nay vẫn hùng hồn thế kia! Ghê thật!]
[Vị quý nhân này trước đây từng là ngoại thất của Thái tôn! Chậc chậc! Thái tôn cũng biết chơi trò cướp thê tử của người ta cơ đấy!]
[Trời ơi! Thái tôn xông vào hậu cung của tổ phụ… Chậc chậc! Nhân lúc hoàng đế lâm triều mà dám làm chuyện đó! Mau lên mau lên! Sao không có video nhỉ…]
Ta và Thái tử là thanh mai trúc mã, đã ở bên nhau suốt mười sáu năm. Vậy mà giờ đây, hắn lại gặp được một mối nhân duyên trời ban.
Người trong lòng hắn chẳng may rơi xuống nước, mất đi đứa con. Hắn lao đến, đôi tay siết chặt lấy cổ ta, ánh mắt hằn lên sự phẫn nộ, từng chữ thốt ra như lưỡi d.a.o sắc bén:
“Là ngươi làm phải không?”
Ta nhớ lại trước đây, hắn đã từng dịu dàng gọi ta một tiếng “Khanh Khanh”. Nhưng giờ đây, trước đôi mắt ngập tràn sự phẫn nộ ấy, ta khẽ cười, đáp:
Ta cũng không biết tại sao mình lại bị đày vào đây, vì ta nghĩ thân phận ban đầu của mình cũng khá tốt.
Giống như tám mươi phần trăm các cô gái xuyên không khác, ta tỉnh dậy trên một chiếc giường siêu rộng tám người vẫn nằm vừa, bên cạnh ta là Hoàng đế mặc áo màu vàng sáng, thêu hình rồng, đang nhìn ta.
Tại sao vừa mở mắt ta đã biết hắn là Hoàng đế? Bởi vì hắn đã nói một câu.
Hắn nói: “Người đâu, truyền chỉ của trẫm, phế truất Hoàng hậu vào lãnh cung.”
Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Hài Hước, Cung Đấu
Team dịch: Bé Ngọt Ngào
Giới thiệu
Thái tử và thái tử phi thập phần ân ái.
Nhưng ta là thứ phi của thái tử.
Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm.
Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ.
Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá.
Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn.
Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ:
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hào Môn Thế Gia, Cung Đấu
Team dịch: Ổ truyện của MeoMeoz
Văn án:
Trọng sinh đến ngày Lương Văn Chi từ chối hôn ước trước Kim Điện, nhìn thấy hắn chặt chẽ nắm lấy tay tỳ nữ của ta, thái độ kiên quyết.
“Hoàng thượng, Tiểu Thiến là người trong lòng của thần, ngoài nàng ra, thần tuyệt đối không lấy bất kỳ nữ nhân nào khác.”
Là công chúa bị từ chối hôn ước, ta tự mình cầu xin cho hắn ân điển.
“Phụ hoàng, nếu Thế tử đã có ân tình sâu nặng như thế, vậy thì không cần miễn cưỡng nữa.
Tiểu Thiến tuy là tỳ nữ, nhưng nàng ấy cũng là người hầu thân cận của con, chi bằng phụ hoàng viết một đạo thánh chỉ ban hôn, cũng xem như thành toàn cho mối lương duyên này.”
Lương Văn Chi đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta, ta mỉm cười nhè nhẹ.
Ta thật sự cũng rất tò mò, kiếp này không có sự trợ giúp của ta, không biết Lương Văn Chi có thể leo lên vị trí nào.
Từ Ôn Vân, một thứ nữ xuất thân quan lại địa phương, bị ép gả cho Trịnh Minh Tồn, con trai trưởng dòng chính của phủ Quốc Công. Do Trịnh Minh Tồn mắc bệnh ẩn, không thể sinh con, nên đã ép Từ Ôn Vân đi “mượn giống” để sinh con nối dõi. Trên đường đi, nàng gặp Lục Dực, một tiêu sư anh tuấn, thực chất là hoàng tử đương triều đang ngụy trang thân phận. Sau một khoảng thời gian mặn nồng, Từ Ôn Vân phát hiện mình có thai và quyết định giấu kín chuyện này, giả vờ ruồng bỏ Lục Dực vì thân phận “nhà nghèo địa vị thấp” của chàng. Sau khi trở về phủ Quốc Công, cuộc sống của nàng tưởng chừng êm đềm cho đến khi nàng gặp lại Lục Dực, giờ đây đã là Hoàng đế, trong một buổi yết kiến. Bí mật bị bại lộ, Từ Ôn Vân đối mặt với tội danh “hỗn loạn huyết mạch hoàng thất”, nhưng Lục Dực lại cho nàng một lựa chọn: để đứa bé nhận ai làm cha.
Câu chuyện ngắn gọn: Cô ấy mang thai thành công rồi biến mất.
Ý tưởng chính: Phấn đấu phản kháng!
Lưu ý của tác giả:
Truyện song xử (nam nữ chính đều sạch), HE.
Tác giả tự viết truyện mình thích.
Đừng báo cho tác giả nếu bạn bỏ truyện. Đừng chửi tác giả, tác giả sẽ bị hói đầu.
Quan điểm nhân vật không đại diện cho quan điểm của tác giả, tất cả đều phục vụ cho cốt truyện.
Tất cả nhân vật đều có khuyết điểm về tính cách, tình yêu sẽ có những xung đột cực đoan, độc giả có yêu cầu cao về đạo đức của nhân vật chính xin đừng đọc.