Sau khi tái sinh, toàn bộ hậu cung có thể nghe thấy tiếng lòng của ta. [Nam nhân chẳng có gì tốt lành cả, ngày mai phải đi ôm đùi Hoàng Hậu mới được.] Hoàng Hậu: “Muội muội thân ái, ta tới rồi đâyyy!!” [Sao Thục phi nương nương lại dâng bánh trung thu nhân ngũ cốc cho Thái Hậu chứ? Người có biết rằng Thái Hậu bị dị ứng với ngũ cốc không vậy?] Thục Phi: “Ân nhân!!!! Ân nhân cíu mạng của ta huhuhuhu!!!” [Ngày mai bệ hạ muốn giế.c Dung tần á.] Dung tần: “Sao lại muốn giế.c ta chứ? Ta mặc kệ. Cứ chạy trước đã!”
Đang trong độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của đời người thì Trịnh Dĩnh chẳng may chết thẳng cẳng.
Cô cảm thấy thật là oan uổng.
Trịnh Dĩnh hy vọng được đầu thai, kiếp sau được sinh ra trong một gia đình tốt.
Nhưng mà thật đáng tiếc, cô bị chấp niệm mãnh liệt của người yêu trói buộc.
Trịnh Dĩnh không thể đầu thai, trở thành cô hồn dã quỷ.
Cô trơ mắt nhìn thấy Phương Lâm tìm được bạn gái mới (Điền Hân), còn cô, vẫn như cũ không thể đầu thai chuyển kiếp ……
Cái này thật là con mẹ nó cuộc đời!
Trịnh Dĩnh cực kỳ tức giận, cô chỉ tay lên trời chửi ầm lên.
Ông trời cũng cảm thấy rất oan ức, rất tức giận, lập tức bổ cho Trịnh Dĩnh một luồng sét đánh.
Trình Dĩnh sống lại……
Điều kiện để Trịnh Dĩnh được sống lại vĩnh viễn chính là trong vòng 49 ngày phải tìm lại được thân phận ban đầu của mình —— trở thành vợ của người yêu mình và mang thai con của hai người……
Trịnh Dĩnh bấm tay tính toán, phát hiện thời gian chẳng có bao nhiêu.
Cô xoắn tay áo, mài dao soàn soạt, tính toán xử lí Điền Hân trước, sau đó sinh con với Phương Lâm.
Phương Lâm mở di động, lên mạng hỏi: Bạn gái chết đi sống lại phải làm sao bây giờ? Rất gấp, chờ trả lời……
Anh suy nghĩ một chút sau đó chậm rãi xóa bỏ bài đăng, soạn một câu hỏi khác: Làm như thế nào mới giữ lại được bạn gái chết đi sống lại?
Lư Nhất Bạch ngồi một góc trên sô pha ủy khuất —— bây giờ ngay cả họ tên cậu cũng không xứng đáng có sao?!
PS:
1, Thời điểm nữ chính chết, bạn trai cũ rất là đau khổ.
2, Khi nữ chính chết, cả hai người đều học sinh cấp ba, bây giờ bạn trai cũ đã đi làm, có cuộc sống bình thường và một lần nữa quen bạn gái
Nhưng mà một nghìn bố tôi cũng không muốn đưa, trực tiếp đưa tôi ra làm vợ anh.
“Bố cô mà không đưa tiền, có tin tôi chơi c.h.ế.t cô không.” Anh dọa sẽ ném tôi xuống biển.
Răng tôi run cầm cập “Tin.”
Một năm sau, bố tôi gọi đến, người đàn ông vừa bắt máy đã quát lớn với bố tôi: “Không cần tiền nữa, đến đưa người về đi, ông đây không nuôi con hộ ông!”.
Anh cúp điện thoại, ngậm điếu thuốc, vẻ mặt cáu kỉnh ngồi giặt quần nhỏ cho tôi.
Tôi và Đoàn Châu kết hôn gần một năm, nhưng quan hệ giữa chúng tôi vẫn lạnh nhạt và xa cách.
Tôi biết anh ấy vốn không thích tôi, trùng hợp ngay lúc này mẹ chồng lại đưa em gái nuôi trà xanh của Đoàn Châu đến nhà chúng tôi.
Vốn định nhân dịp này ly hôn luôn, nhưng tôi không ngờ tới em gái nuôi không phải được cử đến để đu bám Đoàn Châu, mà là tôi.
Đúng lúc Đoàn Châu nhận được chỉ thị cử đi công tác.
Em gái liền thân mật kéo cánh tay tôi, ngọt ngào cười, “Tốt quá, vậy tối nay em sẽ ngủ cùng với chị dâu nhé.”
Tôi còn chưa kịp nói chuyện, Đoàn Châu lại hủy bỏ kế hoạch đi công tác, anh tách hai chúng tôi ra, hung dữ nói với em gái, “Đêm nay chị dâu em ngủ cùng anh.”
Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi.
Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: “Thật tuyệt. Ngày nào chị cũng có thể ăn mặc như công chúa, không giống như em chỉ có hai bộ quần áo rách rưới…”
Khi con gái tôi tổ chức sinh nhật, nó sẽ nói: “Sinh nhật của chị còn có quà. Em còn không biết mình sinh ngày nào nữa…”
Khi con gái tôi đính hôn, nó sẽ nói: “Chồng sắp cưới đối xử với chị thật tốt. Từ nhỏ đến giờ chẳng có ai yêu thương em cả…”
Cứ như thế, con gái tôi từng bước nhượng bộ.
Khi đến khi tôi kịp nhận ra, vị hôn phu và bạn bè của con gái tôi đều đã vây quanh con gái nuôi của tôi.
Còn con gái tôi thì bị nó lừa ra ngoài để cho xe tải cán chế.t.
Một lần nữa mở mắt ra, tôi nhì thấy Tô Hoà Hoà đang rụt rè gọi tôi là mẹ.
Ta đã theo chân một con cáo có bộ lông loang lổ từ lúc nó còn vô danh tiểu tốt cho đến ngày nó lên làm Vua của muôn thú. Giờ đây, nó lại quay đầu mang về một con Cửu Vĩ Hồ có bộ lông trắng như tuyết.
“Phán Đức, bổn vương đã chịu đựng quầng thâm mắt của ngươi đủ lâu rồi.”
“Ngày ngày gặm nhấm đống trúc vô vị, chẳng có gì ngon lành trong mấy khúc tre khô đó cả.”
“Chỉ có Tuyết Hồ, một kẻ ăn thịt đầy quyền uy mới đủ tư cách sánh vai với bổn vương!”
“Từ giờ trở đi, Tuyết Hồ sẽ là Vương hậu của bổn vương. Còn ngươi, chỉ đáng nâng giày cho nàng mà thôi!”
Ta nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt bỗng sáng rực.
Tuyết Hồ nổi danh với khả năng mê hoặc lòng người, thứ con cáo lông loang lổ kia mang về rõ ràng là một con hồ ly đực cấp cao, có hẳn chín cái đuôi, đúng là dòng dõi quý tộc của loài hồ ly! Nếu hắn hóa thành hình người cưỡi lên người ta thì…chậc chậc.
Sau khi thức tỉnh thuộc tính Alpha, tôi để mắt đến cậu trai học giỏi từng bị mình lừa tình. Pheromone của hắn rất ngọt, tôi tìm đủ mọi cách dụ dỗ muốn đánh dấu hắn.
Nhưng hắn không chút dao động. Cụp mi rũ mắt, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô.”
Cho đến khi tôi thay đổi mục tiêu.
Mặt nạ thờ ơ của hắn đột nhiên vỡ vụn.
Hắn ôm chặt eo tôi, đôi môi mỏng nóng bỏng dán vào cổ tôi. Cố chấp lại yếu ớt, nghẹn ngào:
“Tôi mới là Omega duy nhất của em, em chỉ có thể đánh dấu anh.”
MƯỢN TIỀN ĐỔI THỌ Tác giả: 江泀?曰圆 Edit: Cải. – ˋˏ✄ ┈┈┈┈┈┈┈ -ˋˏ✄ ┈┈┈┈┈┈┈ Dạo này, tôi cứ hay mơ thấy bạn cùng phòng đến tìm tôi mượn tiền, nhưng mỗi lần chỉ mượn một hai tệ.
Tôi kể chuyện này cho bạn tôi nghe, cậu ta biến sắc nói:
“Thứ bạn cùng phòng của cậu muốn mượn không phải là tiền, mà là tuổi thọ của cậu!”
“Khi tiền của cậu bị mượn hết, tuổi thọ cũng trao hết, tới lúc đó cậu sẽ ch//ết trong mơ.”
Sau đó, ở trong mơ tôi không cho hắn ta mượn tiền nữa, nhưng đâu ngờ hắn ta trực tiếp cướp luôn!
Xuyên vào một bộ truyện tiên hiệp ngược luyến, ta quyết định quay về nghề cũ, mở một quán ăn bình thường.
Có lẽ ông trời thấy quán ăn không thể chỉ có đầu bếp, nên ta lại nhặt được ba người trợ giúp.
Người trợ giúp số một là một mỹ nhân mù yếu đuối, tuy mù nhưng rất biết ghi thù. Vậy nên ta để hắn ta ở lại làm tiên sinh kế toán.
Người trợ giúp số hai là một nữ kiếm khách phàm nhân lạnh lùng nhưng ấm áp, tuy không có pháp lực nhưng kiếm thuật cao siêu. Vậy nên ta nhờ nàng ấy giúp đỡ việc chặt củi nhóm lửa.
Người trợ giúp số ba là một con rắn đen nhỏ rất tham ăn, tuy tính tình nóng nảy nhưng biết một chút pháp thuật hệ thủy. Vậy nên nó trở thành người rửa bát của quán ăn.
Sau này, trận chiến tiên ma trong nguyên tác sắp bùng nổ, quán ăn nhỏ của ta cũng bị ảnh hưởng. Ta định đóng cửa lánh nạn, hỏi ba người trợ giúp có muốn đi cùng ta không.
Họ nhìn nhau, tiên sinh kế toán mỉm cười lấy hành lý của ta, người chặt củi rút trường kiếm, người rửa bát mọc ra sừng rồng.
“Nếu chưởng quầy thích nơi này, vậy kẻ nên rời đi, chính là bọn họ.”