Thể loại: ngôn tình, thiên kim thật giả, nữ phụ nghịch tập.
Giới thiệu:
Vì để tự giải cứu bản thân tôi rời xa đám nhân vật chính, ôm đùi “trùm cuối”, người dù chỉ được miêu tả ít ỏi vài trang trong sách nhưng lại là người mà đám nhân vật chính không dám trêu vào.
Tôi cứ nghĩ mình tìm được chỗ dựa rồi.
Nhưng nào ngờ lại lại chọc trúng một tên phản diện bệnh kiều.
Từ lần đầu tiên bị người ta cố ý xô ngã, tôi đã nhận ra mình là nhân vật nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình sủng ngọt. Một cô gái cô độc và u ám, luôn ghen tị, tìm mọi cách để hãm hại nữ chính.
Sau nhiều lần tự tìm đường chết, cuối cùng tôi chết thật.
Vì vậy, tôi quyết định buông xuôi tất cả, kệ nó đi.
Bố mẹ cho cô ta, tài sản cũng để cho cô ta, em trai cũng cho cô ta nốt, ngay cả nam chính cũng thế. Đều cho cô ta!
Sau khi biết được cốt truyện, tôi trở nên bình thản hơn, không còn ép buộc bản thân nữa.
Kết quả học tập mãi ở mức trung bình khá? Không sao, tôi mặc kệ!
Bố mẹ cưng con nuôi hơn con ruột? Không sao, tôi mặc kệ!
Bị em ruột hãm hại? Chuyện nhỏ, tôi mặc kệ luôn.
Bạn bè bắt đầu xa lánh ư? Cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, mặc kệ!
Bị bắt nạt ở trường? Không sao, tôi sẽ báo cảnh sát!
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Ngôi thứ nhất, Truyện ngắn, 1v1, HE
Độ dài: 10c + 1PN (Hoàn)
Giới thiệu
Theo lời người chứng kiến kể lại, Vô Thường trong sự việc đó lúc bị bắt đã kêu khóc bằng giọng nghẹn ngào: “Làm Vô Thường hơn 500 năm, tôi thực sự không ngờ có ngày mình lại vướng vào một mớ rắc rối chỉ vì nhiều chuyện! Tôi bị oan thật mà!”.
Dưới sự chỉ đạo của tôi, cô ấy và hot boy trường đã thân thiết với nhau hơn rồi, đang trong giai đoạn mập mờ – tiến có thể công, lui có thể thủ*.
(*) ý chỉ giai đoạn cực kỳ mấu chốt, có thể tiến thêm 1 bước trở thành người yêu cũng có thể lùi lại 1 bước để làm bạn
Một ngày nọ, tôi nhận được một lời mời kết bạn:
[Tôi là anh em tốt của người mà cô bạn thân cậu đang thả thính, đồng thời cũng là quân sư của cậu ta. ]
[Thương lượng chút nhé, cậu đừng ra chiêu độc nữa, thằng nhóc kia sắp bị câu mất hồn rồi. ]
[Hai chúng ta ngừng chiến được không? ]
Sau đó, khi cô bạn thân và hot boy trường đi hẹn hò về, bọn họ e thẹn đi bên nhau, thậm chí chưa dám nắm tay, nhưng lại tình cờ bắt gặp tôi và anh chàng quân sư kia đang hôn nhau đắm đuối trên con đường nhỏ ngoài trường.
(*) Đại luyện: là người giúp người khác thăng cấp trong các trò chơi trực tuyến có tính phí. Bằng cách chơi hộ người khác, bên thứ ba giúp người chơi cải thiện khả năng hoặc thuộc tính của nhận vật trong game.
“Đại luyện võng du” là câu chuyện về học trưởng tình cờ gặp đúng người “đại luyện” là học muội ngày xưa, và rồi câu chuyện bắt đầu.
Tôi được tái sinh về 7 giờ trước khi tận thế ập đến, khi tôi mở mắt ra, tôi đang đứng trước nhà chồng cũ và bấm chuông.
Ngày này ở kiếp trước tôi đưa con gái đến nhà chồng cũ để gặp con trai, sau đó chúng tôi bị mắc kẹt trong trung tâm thương mại suốt hai tháng trời, cuối cùng ba mẹ con chúng tôi bị bệnh, đói rồi bị zombie cắn chế+.
Đời này tôi nhất định không để bi kịch này xảy ra lần nữa.
Sau khi mẫu thân qua đời, thanh mai trúc mã của phụ thân chủ động đến ở trong nhà.
Về sau, phụ thân cũng qua đời.
Bà ta ngang nhiên chiếm lấy cửa tiệm của phụ thân, không cho ta và đệ đệ dính dáng đến việc làm ăn của gia đình, thậm chí còn cầm roi mây đuổi đánh đệ đệ ta khắp nơi.
Đến khi bà ta qua đời, ta và đệ đệ nhìn nhau cười.
Cười mãi, cười đến mức cả hai ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở.
Một ngày trước sinh nhật thứ 18, anh trai dẫn về một cô gái, nói với tôi: “ Trình Nguyệt, em vốn không phải con gái ruột nhà họ Trình, Ngữ Thanh mới là con gái ruột nhà họ”.
Tôi đứng trong phòng khách lớn như vậy, tiếng nói lạnh lùng ấy vang vọng trong đầu khiến tôi phải mất một phút mới định thần lại và hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh.
Cô gái được anh trai tôi bảo vệ phía sau lưng rụt rè ngó đầu ra ngoài, lúng túng nhìn quanh ngôi biệt thự tráng lệ của nhà họ Trình, cũng là ngôi nhà mới của cô ấy, dè dặt nhưng thoáng chút ranh mãnh trên gương mặt.
Còn tôi, nhìn thấy khuôn mặt cười bệnh hoạn của anh trai tôi, Trình Thần, trong lòng chỉ cảm thấy bơ vơ và lạc lõng vô cùng.
Nếu tôi biết rằng mình chỉ đang ở trong một cuốn tiểu thuyết đầy tàn bạo, tất cả những điều này chỉ là giả thì tôi nhất định sẽ không buồn đến thế.
Giang Vũ Hành: Thành tích học tập xuất sắc, ngoại hình điển trai, tính cách ôn hòa, lại còn là chủ tịch hội học sinh, là kiểu con nhà người ta điển hình trong miệng phụ huynh.
Tất cả mọi người đều yêu thích cậu ta, ngoại trừ Đào Nhiên.
Một đêm nọ, Đào Nhiên như thường lệ cãi nhau với kẻ thù kiêm bạn cùng phòng của mình.
Giây trước bầu không khí còn căng thẳng, Đào Nhiên tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Giây sau, đối phương: “Dễ thương quá, giận dỗi cũng dễ thương.”
Đào Nhiên: “?”
Giang Vũ Hành vẻ mặt bình thường, nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”
Đào Nhiên tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng sau đó tình huống này xảy ra liên tục, Đào Nhiên cuối cùng cũng nhận ra hiện thực – bản thân có thể đọc được suy nghĩ, lại chỉ hiệu quả với Giang Vũ Hành.
Cậu dần phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người có lẽ không phải như cậu nghĩ là “ghét cay ghét đắng”, cậu ghét là ghét thật, nhưng Giang Vũ Hành thì có vẻ không.
Điều tồi tệ hơn là: do lệnh phong tỏa, giờ đây thẳng nam Đào Nhiên buộc phải ở chung phòng với biến thái Giang Vũ Hành trong thời gian dài.
Bề ngoài lạnh lùng, trái tim ấm áp x Lời nói trái ngược với lòng
Giang Vũ Hành x Đào Nhiên
Truyện ngắn/Bối cảnh dịch bệnh/Không não, không logic
Bánh ngọt nhỏ/Ngọt ngào/Thẳng biến cong/Kẻ thù không đội trời chung/Đọc suy nghĩ/Truyện ngắn/HE/Đọc trước khi ngủ/Truyện học đường