Tuy rằng vừa biết hắn đã dọa cho hai người bỏ chạy, thật sự chẳng phải người đáng thương vô tội gì cho cam, nhưng khi người cá cọ cọ thân mật bên tai cô, rít rít lên oán than với cô, lòng cô lại mềm nhũn xuống, cuối cùng vẫn không còn cách nào.
Đến lúc này, cô đã cảm nhận được cảm xúc đồng dạng với người cá trước kia: Hóa ra được làm nũng, được ỷ lại, là một chuyện khó lòng từ chối đến thế.
Nghe người cá phát ra những tiếng rít ậm ờ, than thở với cô về hai chuyên gia trị liệu kia, cô vươn tay sờ sờ vây cá sau tai hắn, cuối cùng vẫn đồng ý với hắn chuyện không tiến hành trị liệu thôi miên nữa.
Sự thật thì, dù cho người cá không tiếp nhận thôi miên, thì bình thường cũng sẽ vì những mảnh nhỏ ký ức không ngừng ùa về mà sinh ra đau đầu, đây đã là một chuyện không thể tránh khỏi.
Thư Đường và người cá đều hiểu được mấu chốt trong đó: mảnh nhỏ ký ức như một mê cung chồng chéo lên nhau, chúng luôn luôn thiếu một cái chìa khóa để xâu chuỗi tất cả những mảnh ký ức này và thoát ra khỏi mê cung.
Nhưng chẳng bao lâu sau, một buổi chiều hoàng hôn hai ngày sau, lúc Thư Đường mở tủ quần áo ra, tìm được một cuốn nhật ký trước kia của Chúc Diên.
Chúc Diên đánh giá: thấy cậu ta là thấy tăng ca.
Hắn không giống lắm so với tưởng tượng của Thư Đường.
Trên CMND là Đại thủ lĩnh với gương mặt lạnh lùng nhưng không kém phần đào hoa, trong cuốn nhật ký lại nghiêm túc viết thêm biệt danh ‘siêu phiền phức’ cho vị cấp dưới hay gây phiền phức này, cũng sẽ chăm chỉ phân tích Đảng tự do và Đảng dân chủ, nói đúng ra thì giống nói hươu nói vượn hơn, sau đó sẽ đưa ra một kết luận ‘ngang tài ngang sức’.
Trong nhật ký, dường như hắn đưa ra rất nhiều quan điểm về cấp dưới, về thời tiết và về những người hay gây phiền phức đến cho mình, ở một ý nghĩa nào đó, bản tính ‘dịu dàng’ không có lấy một xu quan hệ nào với hắn cả.
Thư Đường hoài nghi quay đầu nhìn người cá, cô bỗng nghi ngờ có phải người cá không thích nói chuyện là vì bên trong lòng đang bận gièm pha cô, ví dụ như nói cô rất ngốc này kia hay chăng. Nhưng vì nói chuyện không được lưu loát nên mới không nói ra lời mà thôi.
Cô rướn người qua hỏi người cá: “Không phải anh thầm nói em đần đó chứ?”
Người cá cúi đầu rít rít lên ý đồ phân rõ giới hạn với Chúc Diên, biểu bày lòng trung thành.
Cũng đúng, Thư Đường lại nghĩ: hoa hồng nhỏ của mình không thông minh cho lắm, chơi trò chơi với cô còn chưa từng thắng bao giờ.
Lúc cô đọc đến hăng say, lại không chú ý đến trạng thái thù địch từ ban đầu của người cá đã chầm chậm thả lỏng lại, đối với chuyện của quá khứ, lần đầu tiên nảy sinh ý định thăm dò đầy hứng thú.
Lúc đọc nhật ký của Chúc Diên cùng bé mèo, những quá khứ không muốn chạm vào đó dường như có rất nhiều đoạn đẹp đẽ và tươi sáng, trong lời thầm thì của đôi ta, việc chấp nhận quá khứ cũng trở nên dễ dàng hơn hẳn.
Mãi cho đến lúc này, quái vật mới nhận ra: người không có quá khứ như lục bình không có rễ. Không ai có thể rũ bỏ hoàn toàn quá khứ và tồn tại độc lập cả.
Cho dù hắn cho rằng mình là ‘thể sống mới’, nhưng quá khứ vẫn đang ngoan cố ịn dấu ấn lên người hắn. Ví dụ như khi đọc được đoạn nhật ký này, hắn có thể tìm ra được rất nhiều điểm tương đồng của mình và quá khứ.
Mỗi lần đọc, cô sẽ giơ bức ảnh trong CMND lên và hôn gió với người cá, rồi lại cười cười nhìn người cá bên ngoài ghen tuông; cô không gọi hắn là ‘hoa hồng nhỏ’ nữa, mà sẽ kêu hắn là ‘Chúc Diên Chúc Diên’ mãi.
Ban đầu người cá còn có hơi bực mình, rít rít lên tỏ vẻ không được gọi hắn là Chúc Diên nữa, nhưng khi ký ức được cuốn nhật ký đánh thức, hắn dần dần không còn tức giận với cái tên này nữa.
Mà ngược lại sẽ tập mãi thành quen, vào lúc cô gọi cái tên này, hắn sẽ theo phản xạ quay người lại nhìn cô.
Trong những câu chữ miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ ấy. Hắn viết: sau này, viện mồ côi kia biến thành một thành phố bị Vật Ô Nhiễm xâm lấn, sau nữa đã trở thành một khu ô nhiễm.
Cũng chính trong sự kiện đó, chỉ có đủ thời gian để di dời khu dân cư thuộc trung tâm thành phố, vậy nên viện mồ côi vùng ngoại ô hẻo lánh chỉ còn duy nhất một mình Chúc Diên là may mắn sống sót.
Thời gian xa xôi, những chuyện từ thuở thơ ấu hiển hiện mơ hồ trong trí nhớ, vậy nên lúc Chúc Diên viết lại những dòng này, lòng đã yên ả rồi.
Chỉ là trên trang nhật ký, hắn viết: Đã không còn được ăn sủi cảo sống động và náo nhiệt nữa rồi.
Đêm hôm ấy, thành phố Yến đổ mưa.
Lúc Thư Đường mở mắt thì người cá đã đi rồi.
Trong tiếng mưa tí tách tịch mịch, cô lại không kiềm được nghĩ về nội dung trong cuốn nhật ký của Chúc Diên.
Câu chuyện nhắc về tuổi thơ đầy bất hạnh ấy, tình cờ năm đó lại là Tết Nguyên Đán.
Thư Đường nghĩ, Chúc Diên hẳn đã căm thù Vật Ô Nhiễm đến tận xương tủy. Nhưng Chúc Diên trong cuốn nhật ký ấy, một ngày nào đó trong tương lai, sau khi phát hiện hai mắt mình biến thành màu đen của Vật Ô Nhiễm.
Khi ấy, Chúc Diên mang tâm trạng như thế nào? Bóng ma thuở thơ ấu không dễ thoát ra được, chỉ sợ hắn đã mang nỗi chán ghét ấy đặt lên người mình.
Thư Đường không có năng lực quay về lại mười năm trước. Cô cũng không thể nói cho Chúc Diên trong nhật ký rằng: sau này anh sẽ chiến thắng Vật Ô Nhiễm, trở thành một kỳ tích vĩ đại.
Cô chỉ có thể cảm nhận được nỗi lòng đong đầy đồng cảm và thương xót đối với người thương của mình trong những đêm khuya.
Thư Đường cũng biết được, nhờ vào năng lực tự phục hồi mà Chúc Diên thường xuyên lấy băng dán dán lại miệng vết thương để ứng phó qua loa.
Thư Đường vừa tức giận vừa hoảng sợ. Thật lòng mà nói cô không hiểu tại sao hắn lại bị đối xử khắt khe đến thế, nhưng rất nhanh cô đã hiểu được, bởi vì khi viết bản nhật ký này, Chúc Diên đang bị vây mình trong một trạng thái cực kỳ chán ghét bản thân. Nếu một người mà thậm chí cả bản thân mình còn không yêu quý, bên cạnh hắn lại không có người thân, bạn bè, thì ai sẽ đến và yêu thương hắn chứ?
Trước tiên cô vô cùng tức giận mà tiến hành phê bình đối với người cá, khiển trách hành vi mười mấy năm về trước của hắn.
Nhưng phê bình xong rồi, cô lại bắt gặp hắn đang nhìn cô cười.
Đương nhiên là bởi vì, Chúc Diên mười năm về trước, không một ai nói với hắn như thế cả. Nhưng mười năm sau, hắn đã có một bé mèo tốt ơi là tốt.
Cô tức giận không thèm để ý đến hắn, ngoảnh mặt đi gọi điện thoại cho Trần Sinh, cuối cùng cũng tìm được Cục Y tế phụ trách năm đó, cô viết mười bức thư khiển trách đến cho đối phương.
Thư Đường giả dạng làm fan only của Công Huân, tình cờ đọc được một bản tiểu sử nào đó của Công Huân mà biết được chuyện này, yêu cầu bọn họ lập tức đưa ra lời giải thích cho Công Huân, nếu không sẽ phát tán việc này lên mạng, chiêu cáo cho thiên hạ, đến lúc đó sẽ có vô số cánh truyền thông tiến hành dùng ngòi bút làm vũ khí để tấn công bọn họ.
Người cá hỏi Thư Đường: Fan only là gì?
Sau khi cô giải thích, người cá chuyển sang cười ha hả.
Cô nghĩ bụng: cá này khờ thế.
Thư Đường siêng năng gửi thư tố cáo đến Cục Y tế, rốt cuộc, vào một hôm nào đó, Thư Đường nhận được một cuộc điện thoại giải thích đến từ một vị bác sĩ già.
Dù rằng lý do khiến cho những lá thư ấy có tác dụng có thể là vì: địa chỉ mà cô gửi thư là số nhà 001 thành phố Yến.
Nhưng cũng xem như đã đòi lại được công lý mười năm về trước vậy.
Cô đang nghĩ: sau khi hiểu thêm về hắn, cô lại càng thích hắn thì biết làm sao bây giờ?
Nhưng những lời ngon tiếng ngọt như thế, cô quyết định vẫn để chừa cho quãng đời còn lại, chầm chậm nói cho hắn nghe. Tránh cho lời tâm tình nói nhiều, thì sau này cạn kiệt ý tưởng mất.
Nhưng thời gian trôi qua quá mau, rốt cuộc bọn họ đã lật đến những trang cuối cùng của quyển nhật ký.
Lúc này Thư Đường lại có hơi do dự,
Thư Đường biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại có phần không dám nhìn lại hành trình tinh thần của Chúc Diên sau biến dị.
Thế nhưng sau khi do dự thật lâu, đến khi lấy được dũng khí mở ra, cô lại thấy chỉ có một dòng:
Cô quay đầu lại, kinh ngạc nhận ra ánh mắt của người cá đã chuyển sang một màu xanh lam đẹp tuyệt ngần. Như một viên ngọc trai được phủi đi bụi bặm. Cô bị Thần Biển xinh đẹp khuất phục, ngây ngốc không thể tỉnh táo lại được.